Phim
Lớp học không bảng đen, phấn trắng
“Ngày bác sĩ nói chân mình không thể nào “cứu” được, tôi buồn ghê gớm.
Tôi khóc như chưa bao giờ khóc. Với nhiều người, đó là khoảng thời gian
cay đắng, sụp đổ hoàn toàn, nhưng tôi lại tìm cái may trong sự không may
mắn đó…” Cầm những tấm ảnh cũ ghi lại những ngày còn mặc áo dài, đứng
trên bục giảng, cô giáo Trần Thị Hoa (khu phố 5A, phường Lộc Sơn, thành
phố Bảo Lộc, tỉnh Lâm Đồng) hồi tưởng lại những ngày đã qua...
Các video khác đã cập nhật
Về hưu vẫn không bỏ nghiệp “đưa đò”
(31/08/2011)
Thời còn trẻ, thầy đã xông xáo vượt hàng trăm cây số đường sông, đường tàu và cả đường rừng để mang tre, mang lá về dựng thêm phòng học cho các trường tiểu học ở quận 12 (TP.HCM). Hơn bốn mươi năm qua, thầy bám trụ cùng trường lớp với nhiều vai trò khác…
Xem chi tiết
Thời còn trẻ, thầy đã xông xáo vượt hàng trăm cây số đường sông, đường tàu và cả đường rừng để mang tre, mang lá về dựng thêm phòng học cho các trường tiểu học ở quận 12 (TP.HCM). Hơn bốn mươi năm qua, thầy bám trụ cùng trường lớp với nhiều vai trò khác…
Xem chi tiết
Tiến sĩ chân đất ở Gò Nổi
(11/08/2011)
Đôi bàn tay to và thô ráp, đôi chân nhúng trong đất bùn và chiếc nón lá cũ che gương mặt đậm chất nhà nông. Nếu không biết trước, tôi sẽ không thể nào tin người thầy – người nông dân ấy lại là tiến sĩ
Xem chi tiết
Đôi bàn tay to và thô ráp, đôi chân nhúng trong đất bùn và chiếc nón lá cũ che gương mặt đậm chất nhà nông. Nếu không biết trước, tôi sẽ không thể nào tin người thầy – người nông dân ấy lại là tiến sĩ
Xem chi tiết
Bà giáo tận tuỵ mở lớp tình thương
(08/08/2011)
Không lương bổng, không nơi dạy học, cũng không bàn ghế, vậy mà bà giáo Hoa vẫn kiên quyết dựng lớp. Bà đi vận động học sinh, vận động cả giấy viết, quần áo… Vốn liếng ban đầu mở lớp, chỉ đơn giản là một chữ thương của người bà, người mẹ, người giáo viên…
Xem chi tiết
Không lương bổng, không nơi dạy học, cũng không bàn ghế, vậy mà bà giáo Hoa vẫn kiên quyết dựng lớp. Bà đi vận động học sinh, vận động cả giấy viết, quần áo… Vốn liếng ban đầu mở lớp, chỉ đơn giản là một chữ thương của người bà, người mẹ, người giáo viên…
Xem chi tiết
Người im lặng xây mái nhà chung
(27/07/2011)
“Ngày Khiêm còn nhỏ, có lần tôi dạy mãi Khiêm không hiểu. Quá tức giận, tôi đã đánh con và chửi con sao ngu quá vậy. Khiêm không khóc mà bảo tôi hãy bịt tai lại, bịt thật chặt sẽ hiểu con hơn. Tôi thử bịt lại. Và chỉ trong vòng 30 giây không âm…
Xem chi tiết
“Ngày Khiêm còn nhỏ, có lần tôi dạy mãi Khiêm không hiểu. Quá tức giận, tôi đã đánh con và chửi con sao ngu quá vậy. Khiêm không khóc mà bảo tôi hãy bịt tai lại, bịt thật chặt sẽ hiểu con hơn. Tôi thử bịt lại. Và chỉ trong vòng 30 giây không âm…
Xem chi tiết
20 năm lo chữa bệnh cho chồng
(25/07/2011)
Câu chuyện của gần 20 năm trước khiến cô và chồng cứ ướt nhoè nước mắt, những câu trả lời cứ vậy mà ngắt quãng, nghẹn ngào. Mọi người theo dõi buổi ghi hình cũng lặng lẽ để cảm xúc tuôn trào khi nghe cô kể về những tháng ngày đã qua
Xem chi tiết
Câu chuyện của gần 20 năm trước khiến cô và chồng cứ ướt nhoè nước mắt, những câu trả lời cứ vậy mà ngắt quãng, nghẹn ngào. Mọi người theo dõi buổi ghi hình cũng lặng lẽ để cảm xúc tuôn trào khi nghe cô kể về những tháng ngày đã qua
Xem chi tiết